Tháng 12 ạ, nhân từ nhé, cho em, cho anh và…
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Tháng 12 ạ, nhân từ nhé, cho em, cho anh và…
Tản mạn tháng cuối năm
Chọn hai ngày cuối tuần để khởi đầu cho một tháng cuối năm nhiều biến động, không biết mùa có ngụ ý gì muốn nói?!
Tháng 11 miệt mài trôi đi trong khắc khoải và nhiều trăn trở mỗi nhịp thở về đêm, rồi cũng vụt qua nhanh ***ng là thế, đã sắp hết năm rồi, khép lại thêm một tuổi xuân nữa, khép lại bao nhiêu kỷ niệm đã kịp đong đầy trong đáy mắt và niềm tin. Tháng 12 nhẹ nhàng đi tới, mỉm cười thật hiền trước những lo toan bận bịu của công việc và trách nhiệm, muốn sống bao dung hơn một chút mà thấy lòng còn nhiều những lấn cấn, vướng bận bao điều không thể tỏ bày cùng ai. Và lại đành lãng quên thêm một chút nữa, tất bật hối hả cuốn mình đi trước những dòng đời nước lũ ngăn đường…
Tháng 12 đeo đuổi những khát vọng còn dở dang, đau đáu tìm lại điều gì đã mất vào hư vô xa lắm để thêm một chút nữa ngóng chờ và mong mỏi. Cũng sắp hết một chặng đường dài, năm nay mùa Đông thật ấm áp, những trận gió mùa chưa rét buốt ngấm xuyên da, có lẽ Đông khan một chút nước để dành cho cơn mưa xuân về. Mưa thường khiến lòng người mềm yếu và nhiều tình cảm hơn, có một vài khoảnh khắc vụt sáng cho những cũ kỹ và dư âm ùa về, như đốm lửa âm ỉ dưới đống tro tàn được ngọn gió thổi bùng lên. Chỉ có điều dẫu có buồn đau, tuyệt vọng hay nhiều nghĩ suy đến mấy, thì mưa cũng tưới mát lòng người, và chỉ cần một cơn mưa thôi cũng đủ để làm xanh vòm lá!
Có thể mùa không khắc nghiệt như thế, chỉ tại lòng người mê mải với những ước muốn và tham vọng thiệt hơn.
Có thể mùa dịu dàng bao dung lắm, nhưng nỗi mất mát qua bao nhiêu vun đắp đợi chờ hoá tuyệt vọng khi kẻ vô tình người bi luỵ nên mùa mới se sắt thế thôi.
Đúng rồi, chẳng tại mùa, tại tháng, tại năm, chỉ tại chúng ta luôn muốn ôm ấp hết tất cả vào lòng và dùng dằng vươn tới khát khao hoàn hảo, để lại dư âm là những vết thương cất dấu ở tháng năm. Rồi đi qua vội vàng, trốn chạy sự thật như kẻ có tội để rồi hờn trách mùa sao khéo đa đoan!
Hạnh phúc thật sự thường khó nắm bắt chỉ vì mỗi chúng ta không biết cách nhìn nhận và sống thật lòng hơn với nó. Chỉ có qua rồi, mất thật mới giật mình nuối tiếc, dằn vặt và ray rứt, tự làm khổ mình với bao suy nghĩ nông nổi. Khi chín rồi là khi nỗi đau đã hoá thành thương tật và vô cảm trước những biến cố cuộc đời. Muốn làm một điều gì đó ý nghĩa, nhưng rồi chợt hiểu ra mình quá nhỏ bé, để ước mơ và cố gắng hơn, sống có ý nghĩa hơn, chỉ cần lòng mình luôn ấm, trái tim vẫn nồng hậu và nhân từ với cuộc sống này. Ai cũng đều phải hy sinh và chịu đựng một chút, dẫm đạp lên chông gai, lên dèm pha với những ánh nhìn hoài nghi để vươn tới thành công. Nhẫn tâm quá sẽ thấy mùa đáng ghét, thấy cuộc đời bạc bẽo và phụ ta.
Sang tháng 12 cũng là đã bước vào những ngày giữa Đông, gió nhiều hơn nhưng không làm cho trái tim con người thổn thức bàng hoàng và nhiều háo hức như những ngày Đông mới. Nắng dù ấm đến đâu cũng bắt đầu nhạt dần hơn, cây lá vẫn reo vui cùng gió nhưng có phần ảm đạm, lá rụng không vàng, cây bàng lá đỏ, khẳng khiu giữa bầu trời bao la đầy kiêu hãnh, nghị lực. Ta đi đâu cũng bắt gặp hiếu hỷ, trang trí bằng màu đỏ rực rỡ rạng ngời đầy hạnh phúc trên gương mặt bao người, cô dâu chú rể vui duyên mới, trao nhẫn cưới và hẹn thề trăm năm yêu thương. Thấy lòng mình nao nao những nhịp đập dồn dập và lạ kỳ!
Tháng cuối năm, em thêm một tuổi, hết một con đường ghềnh gập những nỗi niềm đầu đời, những khắc khoải tuổi trẻ và tình yêu chớm chín. Lần đầu tiên em đi qua một nỗi đau mà không cần phải chạy trốn, nếm từng chút một vị mặn mòi không chỉ bằng nước mắt, lòng thôi chát chúa cũng là lúc em mỉm cười thanh thản, như trong đáy mắt em long lanh có hình bóng anh đứng ở cuối con đường. Đã đi thì sẽ đến và muốn đến trước hết phải bước đi, nước vẫn chảy qua cầu suốt bao nhiêu năm tháng dài không mệt mỏi và chẳng thể nào cạn kiệt. Tình yêu cũng thế phải không anh…
Tháng 12 ạ, nhân từ nhé, cho em, cho anh, cho mỗi chúng ta đi qua bình yên, cười tươi hơn dẫu ngày ngắn dài theo gian khó. Tháng cuối năm rồi, công việc bộn bề, tâm tư bình thản, ta đi qua, đi qua nhẹ nhàng như những cánh chim tự do bay đi tìm tổ ấm… vẫn cứ hót líu lo mỗi ngày, thánh thót, ngọt ngào hơn sau mỗi cơn mưa trong lành. Một ngày mới lại sắp trôi qua, hình như tháng đang vỗ về những ước nguyện….Ai cũng cần được yêu thương, ai cũng biết yêu thương và biết cho đi tình yêu ấy. Ai cũng có trái tim…Có lẽ, năm tháng cũng giống con người!
Chọn hai ngày cuối tuần để khởi đầu cho một tháng cuối năm nhiều biến động, không biết mùa có ngụ ý gì muốn nói?!
Tháng 11 miệt mài trôi đi trong khắc khoải và nhiều trăn trở mỗi nhịp thở về đêm, rồi cũng vụt qua nhanh ***ng là thế, đã sắp hết năm rồi, khép lại thêm một tuổi xuân nữa, khép lại bao nhiêu kỷ niệm đã kịp đong đầy trong đáy mắt và niềm tin. Tháng 12 nhẹ nhàng đi tới, mỉm cười thật hiền trước những lo toan bận bịu của công việc và trách nhiệm, muốn sống bao dung hơn một chút mà thấy lòng còn nhiều những lấn cấn, vướng bận bao điều không thể tỏ bày cùng ai. Và lại đành lãng quên thêm một chút nữa, tất bật hối hả cuốn mình đi trước những dòng đời nước lũ ngăn đường…
Tháng 12 đeo đuổi những khát vọng còn dở dang, đau đáu tìm lại điều gì đã mất vào hư vô xa lắm để thêm một chút nữa ngóng chờ và mong mỏi. Cũng sắp hết một chặng đường dài, năm nay mùa Đông thật ấm áp, những trận gió mùa chưa rét buốt ngấm xuyên da, có lẽ Đông khan một chút nước để dành cho cơn mưa xuân về. Mưa thường khiến lòng người mềm yếu và nhiều tình cảm hơn, có một vài khoảnh khắc vụt sáng cho những cũ kỹ và dư âm ùa về, như đốm lửa âm ỉ dưới đống tro tàn được ngọn gió thổi bùng lên. Chỉ có điều dẫu có buồn đau, tuyệt vọng hay nhiều nghĩ suy đến mấy, thì mưa cũng tưới mát lòng người, và chỉ cần một cơn mưa thôi cũng đủ để làm xanh vòm lá!
Có thể mùa không khắc nghiệt như thế, chỉ tại lòng người mê mải với những ước muốn và tham vọng thiệt hơn.
Có thể mùa dịu dàng bao dung lắm, nhưng nỗi mất mát qua bao nhiêu vun đắp đợi chờ hoá tuyệt vọng khi kẻ vô tình người bi luỵ nên mùa mới se sắt thế thôi.
Đúng rồi, chẳng tại mùa, tại tháng, tại năm, chỉ tại chúng ta luôn muốn ôm ấp hết tất cả vào lòng và dùng dằng vươn tới khát khao hoàn hảo, để lại dư âm là những vết thương cất dấu ở tháng năm. Rồi đi qua vội vàng, trốn chạy sự thật như kẻ có tội để rồi hờn trách mùa sao khéo đa đoan!
Hạnh phúc thật sự thường khó nắm bắt chỉ vì mỗi chúng ta không biết cách nhìn nhận và sống thật lòng hơn với nó. Chỉ có qua rồi, mất thật mới giật mình nuối tiếc, dằn vặt và ray rứt, tự làm khổ mình với bao suy nghĩ nông nổi. Khi chín rồi là khi nỗi đau đã hoá thành thương tật và vô cảm trước những biến cố cuộc đời. Muốn làm một điều gì đó ý nghĩa, nhưng rồi chợt hiểu ra mình quá nhỏ bé, để ước mơ và cố gắng hơn, sống có ý nghĩa hơn, chỉ cần lòng mình luôn ấm, trái tim vẫn nồng hậu và nhân từ với cuộc sống này. Ai cũng đều phải hy sinh và chịu đựng một chút, dẫm đạp lên chông gai, lên dèm pha với những ánh nhìn hoài nghi để vươn tới thành công. Nhẫn tâm quá sẽ thấy mùa đáng ghét, thấy cuộc đời bạc bẽo và phụ ta.
Sang tháng 12 cũng là đã bước vào những ngày giữa Đông, gió nhiều hơn nhưng không làm cho trái tim con người thổn thức bàng hoàng và nhiều háo hức như những ngày Đông mới. Nắng dù ấm đến đâu cũng bắt đầu nhạt dần hơn, cây lá vẫn reo vui cùng gió nhưng có phần ảm đạm, lá rụng không vàng, cây bàng lá đỏ, khẳng khiu giữa bầu trời bao la đầy kiêu hãnh, nghị lực. Ta đi đâu cũng bắt gặp hiếu hỷ, trang trí bằng màu đỏ rực rỡ rạng ngời đầy hạnh phúc trên gương mặt bao người, cô dâu chú rể vui duyên mới, trao nhẫn cưới và hẹn thề trăm năm yêu thương. Thấy lòng mình nao nao những nhịp đập dồn dập và lạ kỳ!
Tháng cuối năm, em thêm một tuổi, hết một con đường ghềnh gập những nỗi niềm đầu đời, những khắc khoải tuổi trẻ và tình yêu chớm chín. Lần đầu tiên em đi qua một nỗi đau mà không cần phải chạy trốn, nếm từng chút một vị mặn mòi không chỉ bằng nước mắt, lòng thôi chát chúa cũng là lúc em mỉm cười thanh thản, như trong đáy mắt em long lanh có hình bóng anh đứng ở cuối con đường. Đã đi thì sẽ đến và muốn đến trước hết phải bước đi, nước vẫn chảy qua cầu suốt bao nhiêu năm tháng dài không mệt mỏi và chẳng thể nào cạn kiệt. Tình yêu cũng thế phải không anh…
Tháng 12 ạ, nhân từ nhé, cho em, cho anh, cho mỗi chúng ta đi qua bình yên, cười tươi hơn dẫu ngày ngắn dài theo gian khó. Tháng cuối năm rồi, công việc bộn bề, tâm tư bình thản, ta đi qua, đi qua nhẹ nhàng như những cánh chim tự do bay đi tìm tổ ấm… vẫn cứ hót líu lo mỗi ngày, thánh thót, ngọt ngào hơn sau mỗi cơn mưa trong lành. Một ngày mới lại sắp trôi qua, hình như tháng đang vỗ về những ước nguyện….Ai cũng cần được yêu thương, ai cũng biết yêu thương và biết cho đi tình yêu ấy. Ai cũng có trái tim…Có lẽ, năm tháng cũng giống con người!
Lovely- Ma Mới
- Tổng số bài gửi : 3
Registration date : 23/01/2008
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết